Hòn đá vô giá
Cố một anh ăn mày ngồi ở vệ đường xin tiền bố thí, Vào một hôm cũng như mọi ngày xin tiền anh ta than vãn:
Anh ăn mày: Trời ơi sao cuộc sống khốn khổ thế này, sống thế này thà chết quách cho xong.
Có một ông cụ đi ngang qua thấy vậy liền bảo:
Kìa anh bạn, sao sức dài vai rộng lại cam chịu ngồi xin xỏ, khóc lóc nơi đầu đường xó chợ thế này.
Anh ăn mày: Dạ số tôi hẩm hiu quá cụ ơi , tôi không có nơi nương tựa , không có ruộng đất để trồng trọt, cũng chẳng có tiền để buôn bán. Tôi thấy mình chả có chút giá trị nào cả.
Ông cụ cười lớn , anh ăn mày khó chịu nói :
Ơ kìa , tôi đáng thương như vậy, cụ không cảm thương thì thôi , sao lại cười nhạo tôi.
Ông cụ: Thế ah, thế mà tôi lại thấy anh có một tương lai rất tốt đẹp cơ đấy.
Anh ăn mày: Tốt đẹp cơ ạ , tôi nghèo hèn thế này thì làm sao mà có được tương lai tốt đẹp hả cụ
ông cụ mách nhỏ: Anh hãy nhặt hòn đá cuội dưới chân anh, ngày mai mang ra chợ bán , nhưng phải nhớ rằng, dù người ta trả anh bao nhiêu tiền anh cũng đừng bán nhé . Mang nó quay lại rồi ta sẽ bày cách thêm cho .
Anh ăn mày trầm ngâm, sáng hôm sau anh ta mang hòn đá ra chợ bán : anh ta suy nghĩ: Đây là một hòn đá bình thường ai thèm mua nó cơ chứ.
Ba ngày sau: có một người đi ngang qua và nói :
Tôi muốn mua hòn đá này, một đồng anh có bán không ?
Anh ăn mày nhớ lại lời ông cụ và không bán.
Có một người khác nói : Tôi trả 5 đồng, anh bán cho tôi nhé !!
Anh ăn mày: Không , tôi rất tiếc, tôi cũng không thể bán
Anh ăn mày mang hòn đá về và khoe với ông cụ. rằng đã có người trả tiền anh ta để mua một hòn đá, anh ta hỏi ông cụ nên làm gì tiếp theo .
Ông cụ nói: Ngày mai, anh hãy mang tới chợ vàng bạc mà bán, nhưng hãy nhớ, dù người ta có trả giá bao nhiêu thì cũng đừng có bán.
Anh ăn mày thấy làm kỳ lạ, nhưng ngày hôm sau anh ta mang ra chợ vàng bạc để bán .
Ba ngày sau; Có rất nhiều người hiếu kỳ đến xem anh ta bán hòn đá
Có một người đàn ông hỏi mua: Tôi trả anh 20 đồng anh bán không?
Một người khác: Tôi trả 100 đồng. Một người khác nữa: Tôi trả 200 đồng.
Anh ăn mày nghĩ bụng: Trời 200 đồng cả một gia tài.
Anh ăn mày vẫn không bán và mang hòn đá về gặp ông cụ.
Những người đến mua thấy làm kỳ lạ , suy nghĩ chắc hòn đá này quý hiếm lắm đây, trả đắt hơn vàng mà anh ta không bán >
Ông cụ mách anh ăn mày: Giờ thì ngày mai , anh mang tới chợ châu báu và nhớ là dù người ta có trả giá bao nhiêu thì anh cũng không được bán nhé :
Anh ăn mày tiếp tục mang đến chợ châu báu , và ở đây rất nhiều người trả giá, người trả 500 đồng, người trả 1000 đồng , có người trả cao hơn 10 ngàn đồng vàng, nhưng anh ta vẫn không bán .
Bài học ở đây là: Mọi sự vật trong đời con người cũng như đồ vật, nếu cho rằng mình là hòn đá xấu xí thì vĩnh viễn chỉ là hòn đá xấu xí. Còn nếu tin chắc mình là hòn đá vô giá , thì mình sẽ là đá quý vô giá .
Hãy luôn tự tin vào bản thân và khẳng định chính mình .