Suy nghĩ và hành vi giữa những người giàu và người nghèo là rất khác nhau, bởi vì có sự khác biệt rất lớn giữa họ nên người nghèo vẫn nghèo và người giàu thì vẫn mãi cứ giàu.
Sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo không chỉ dựa vào thu nhập, mà quan trọng hơn vào cách họ quản lý đồng tiền chảy qua tay mình. Sự khác biệt ấy thể hiện trong việc để dành, đầu tư và sử dụng tiền.
Quản lý tiền của người giàu?
Người có tư duy làm giàu thường có thói quen “kiếm tiền, để dành và tiêu tiền” Họ đề ra mục tiêu phải để dành được bao nhiêu một tháng, thường là 15-20%. Họ trừ khoản này vào phần thu nhập và tiêu phần còn lại.
Được tư duy làm giàu thúc đẩy, họ luôn muốn để dành nhiều hơn và dùng tiền đó đầu tư vào các loại tài sản sinh lợi và tăng giá trị. Họ thà bỏ tiền ra mua cổ phiếu của các công ty tốt, các quỹ đầu tư hơn là vung tiền vào những món xa xỉ. Tài sản gia tăng của họ vượt xa Tài sản hao mòn, nên thỉnh thoảng họ vẫn có thể mua những thứ đắt tiền để tự thưởng cho mình. Thu nhập thụ động từ các khoản đầu tư của họ vượt xa chi phí cho những thứ xa xỉ đó.
Dù chuyện gì xảy ra, họ tiếp tục cần mẫn để dành và đầu tư cho tới khi Tài sản gia tăng của họ bắt đầu tự nhân giống, thậm chí còn nhiều hơn chi phí hàng tháng. Lúc đó họ hoàn toàn được giải phóng khỏi những lo toan về tài chính, nếu thích thì có thể thôi không cần làm việc nữa mà vẫn duy trì được mức sống hiện tại cho đến hết đời.
Tóm lại, bí quyết quản lý tiền của người giàu là: “Chi ít hơn thu. Đầu tư phần tiết kiệm để đạt mức tăng lũy tiến cho tới khi bạn tích lũy được một số tài sản gia tăng đủ để sinh ra dòng tiền mới để duy trì hoặc vượt quá mức sống ước mơ của bạn”.
Phương pháp quản lý tiền của người trung lưu?
Những người có tư duy “trung lưu” thường bao gồm các chuyên gia, nhân viên lâu năm với mức lương khá cao. Họ có thói quen “kiếm tiền, tiêu tiền và dành dụm”. Sau khi thanh toán tất cả các phí tổn, họ cũng để dành được một chút. Vấn đề ở chỗ, họ thường dùng khoản tiền dư ra để mua Tài sản hao mòn hơn là Tài sản gia tăng. Họ dùng tiền tiết kiệm để mua nhà to hơn, mua xe xin hơn đi đôi với việc vay nhiều tiền hơn nên hàng tháng phải chi trả nhiều hơn.
Do đó, mặc dù nhìn bề ngoài phần lớn các gia đình trung lưu có vẻ khá giả, tổng giá trị tài sản của họ thật ra rất thấp, thậm chí cỏ thể âm. Nhà cửa, xe cộ của họ có thể đáng giá hàng triệu đô, nhưng họ cũng nợ gần bằng đó hoặc hơn.